Luân Tâm

43. không màu


 Muốn khóc mà không khóc được đâu
Bây giờ mình đã thực xa nhau
Em như sương khói như mây trắng
Không thể yêu anh đến bạc đầu!
Trở lại đường xưa tìm dấu chân
Chỉ còn cỏ úa bụi xa gần
Áo nào vương vấn hương mê đắm
Gió thoảng mơ hồ hôn gót cưng!
Từ cõi mịt mùng bụi vẫn bay
Hay là đời đã hết đêm ngày
Nắng hồng tan biến vào vô tận
Áo ngắn, áo dài... thôi! hết bay!
Tay cũng không mà chân cũng không
Hồn đâu còn để gặp môi hồng
Mai sau ai khóc ai cười gượng
Bên mộ người dưng... kể chuyện lòng?
Kỷ niệm đầy vơi rủ nhau về,
Nơi nào hoa cải áo vàng quê
Nơi nào hoa bưởi thơm đầy tóc
Để bướm chung tình mãi si mê?
Nếu được thành ma cũng đỡ rồi
Cũng còn được rủ nhau dạo chơi
Còn nhìn nhau được còn yêu được
Gặp gỡ vườn hoang hẹn cuối trời!
Biết có hay không một kiếp nào
Không còn ngăn cách không thương đau
Hai lòng chung một vầng trăng sáng
Góc bể chân trời vẫn có nhau!
Phải chi không chợt nắng chợt mưa
Không giận hờn quên trễ đón đưa
Đường tình vẫn nở hoa màu cưới
Chắc vẫn còn như chuyện đời xưa!
Suối nước nào trong đến nghìn sau
Cành rong bé bỏng đến không màu
Em như cánh nhạn qua dòng suối
Hình bóng đâu còn nẽo chiêm bao?
Anh như đom đóm lượn quanh hè
Hiu hắt đêm tàn thêm tái tê
Tìm em mấy kiếp rồi chưa gặp
Không bến không bờ không ngựa xe!
Lệ nào dành để khóc cùng nhau
Lần cuối hẹn hò trong chiêm bao
Sao không cười nói? Không nũng nịu
Bên gối mê say thực... ngọt ngào...
Luân Tâm

 
MD 08/24/03

Được bạn: vdn 8.10.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "43. không màu"